XtGem Forum catalog
Wapsite Giải Trí Miễn Phí
Chào: Mozilla!

Nước mắt xương rồng

Không biết tự bao giờ, Duy ghét cay ghét đắng những giọt nước mắt. Thiên hạ kì cục, hơi một tí là khóc ngay được.
Nhất là tụi con gái, chỉ cần quát mạnh một câu là mắt đã rơm rớm – khóc. Ngã: khóc. Ðiểm kém: khóc. Thậm … chí đi học muộn bị cô lừ mắt: cũng khóc. Thật là điên đầu, cái lũ con gái èo uột như làm từ bún ấy.
Có người nói Duy giống như một con dao kim cương. Ðẹp, nhưng không ai dám rờ tới. Duy thường nhếch môi cười thầm: sao người ta không ví mình giống như bông hồng đầy gai?
Có gì khác nhau giữa lưỡi dao và bông hoa? Phải chăng danh từ bông hoa kiêu kì ấy chỉ để dành cho mấy đứa con gái suốt ngày tay gương tay lược cuối lớp? Ôi thật nực cười, chỉ cần trợn mắt và nhe răng là tụi nó đã khóc được rồi.
Nước mắt là cái gì sao rẻ rúng quá, dễ dàng quá.
Ðã bao lâu rồi nhỉ, Duy chẵng còn thấy mình khóc được. Sống băng giá và tàn nhẫn như một lưỡi dao. Mà phải, giọt lệ rơi vào hoa còn có thể làm cánh hoa rung động. Nhưng giọt lệ mà rơi xuống lưỡi dao thì cũng chỉ vậy mà thôi.
Thiên hạ khóc nhiều rồi, Duy khóc nữa làm gì cho đời thêm mặn.
Mẹ Duy mất sớm vì bị băng huyết. Ba Duy lúc đó 27 tuổi, ôm đứa con duy nhất vào lòng đứng lặng trước mộ vợ mỗi tuần một lần suốt bốn năm trời. Mãi sau này Duy mới biết tên khai sinh của mình là Trang – Ly Trang – rồi mới đổi thành Duy.
Ba Duy sống phong lưu, ông là kẻ luôn nhìn đời bằng nửa con mắt, có nụ cười khinh khỉnh nhưng quyến rũ chết người.
Duy thừa biết bọn đàn bà đổ xô vào ông như thế nào. Phần vì bản thân ông, phần vì gia tài của ông nữa.
Tất cả, chỉ trừ con bé lặng như giá băng, lúc nào cũng nhìn họ không biết thương hại hay khinh bỉ nữa.
Mà ba Duy thì lại sẵn sàng làm tất cả để đổi lấy nụ cười của con gái.
Như một lãng tử tài hoa, ông lướt đi giữa cái mớ bòng bong ấy nhẹ nhàng đến rợn người. Ở đó hàm chứa cả sự thích thú độc địa lẫn khát khao chiến thắng…
Duy không trách ông. Bởi chỉ cần đặt chân lên ngưỡng cữa là ông lại trở thành ba Duy – một người ba theo đúng nghĩa của nó, dịu dàng như lòng mẹ, vị tha như lòng cha.
Vào bất cứ một ngày mưa nào, Duy cũng thấy ông ngồi lặng bên những kỉ vật con con của mẹ: một chiếc vòng đá trắng, một chiếc khuy đồng đỏ quạch và những lọn tóc hơi quăn, nét bút run run trên trang giấy: ” Thảo Sương! Thế gian này hết phụ nữ rồi – chỉ có em thì em lại đi xa “… Duy yêu ông cũng là vì điều đó.
- Duy về! Duy về! – Con sáo đen cuống quýt nói khi nghe thấy tiếng giày quen thuộc. Nó cố thò cái đầu bé tí xíu ra ngoài song nan làm cái lồng đung đưa.
Như thường lệ, nhà vắng tanh, Duy về phòng mình nằm gác chân lên bàn nghĩ miên man.
Ánh nắng tàn chạy giật lùi trên sàn đá làm Duy bất giác nhớ đến chuyện hồi chiều. Ở trường về, Duy cùng mấy đứa qua nhà Hà chơi. Có con mèo chết ai đó vứt chèo queo bên gốc cây trước ngõ. Tụi nó khóc mùi mẫn.
Cái Thanh kêu sao giống con Liu nhà nó thế, chỉ tội con Liu béo gấp đôi con này. Rồi cả bọn kéo nhau lên phòng sụt sịt.
Duy đi sau cùng nhìn con mèo cứng đơ mà không biết lòng mình vậy có đúng không?
Mặt lạnh tanh, Duy ngồi yên trên ghế.
Chúng nó túm tụm trên giường kể lể. Môi khẽ nhếch lên. Duy nhún vai rồi miễn cưỡng quay mặt đi.
- Em có biết sao họ khóc nhiều thế không?
- Họ dư thừa cảm xúc.
- Chỉ có thế thôi ư?
- Không đâu – Duy bật cười mai mĩa. Cô quay lại nhìn thẳng vào mặt Minh – anh trai Hà… Nhưng lại thiếu hành động. Một bầy gà đau khổ vì con gà con bị đói.
Minh không nói gì. Anh im lặng nhìn các cô gái.
Lát sau, họ lẳng lặng xuống gác. Bên gốc cây, xác con mèo đã bị bọn nhóc ném vào bao nhiêu là sỏi đá. Hai người đào hố, cẩn thận cuốn xác con mèo xấu số vào một miếng bao tải rồi chôn ngay dưới gốc cây.
Xong xuôi, Duy bỏ lên phòng ngồi hướng mặt ra phía cửa sổ. Lũ bạn thấy vậy phản đối ầm ĩ.
Duy lặng lẽ quay lại và ngồi yên như vậy cả buổi. Ngồi mãi, mắt đăm đăm nhìn vào một cái hõm sâu trên bức tường trước mặt.
Một ngày nắng đẹp, đường phố trong veo tinh khiết như một giọt sương. Duy chào ba rồi đi học. Ðến cửa, không hiểu sao cô quay lại, chạy vào phòng làm việc rồi bảo ông: “Ba hôn con đi!”.
Ba Duy sững sờ, rồi mỉm cười hôn lên trán con gái. Ngẫm nghĩ một lúc rồi ông tiếp: “Ba không biết là mẹ giống con hay là con giống mẹ nữa”.
Duy lặng người vì sung sướng. Cô khẽ dụi đầu vào ngực ông nũng nịu: “Chiều ba đón con há! “.
Ngày hôm ấy, Duy tới lớp với nụ cười tươi rói làm cả lớp ngạc nhiên. Bọn con trai sững sờ trước bộ mặt mới của “lưỡi dao kim cương”.
Lớp học như có nắng…